Đêm mùng 2 rạng sáng ngày mùng 3 Tết Giáp Ngọ, 2014.Lại một đêm nữa mất ngủ trong vòng một tuần nay. Chả trách vì sao thời gian qua bà chị đếm dựt được một đống tóc bạc trên đầu mình, âu cũng là một điềm báo, lại càng khẳng định rằng mình là một đứa suy nghĩ quá nhiều.
2:26 AM
Trong phòng riêng.
Nên đêm đến lại mất ngủ.
Có những niềm riêng khó tỏ cùng ai. Cứ nghĩ mình đã tìm được người có thể sẻ chia mọi điều, nhưng rồi lại hụt hẫng nhận ra. Tay mình vẫn ôm thân mình, quay lưng vẫn thấy lạnh sống lưng...Đêm về chả trách suy nghĩ mông lung, nhưng rút cục thì để làm gì chứ? Ngày mai còn biết bao nhiêu việc mà giờ không thể ngủ nổi.
Nếu trách thì hãy trách chẳng ngồi viết ra những dòng này sớm hơn cho suy nghĩ thật nhẹ, đi ngủ sớm để lấy sức mai gồng mình cười tươi như hoa nữa.
Đêm mấy hôm nay tĩnh mịch lạ thường. Có phải vì chút men trong người khó ở mà mình càng ngày càng khó đặt lưng nằm xuống, ngủ một giấc thật sâu bỏ thói đời để tỉnh dậy khoan khoái vươn vai ko?
Hay vì bản thân đang ngổn ngang suy nghĩ, mà gặm nhấm một mình như đứa trẻ tự kỷ tự vần cái đồ chơi tưởng tượng của chính nó tạo ra.
KHÔNG BIẾT NỮA?
MÌNH THẬT SỰ ĐANG LẠC...
Lạc trong chính tâm tư của mình,
Lạc trong chính cái mê cung của lý trí,
Trong cái rối rắm như tơ vò của tình cảm,
Lạc trong bản thân mình...bơ vơ tìm nắm một cái tôi, một con đường cho riêng mình, nhưng chỉ thấy phía trước là khó khăn, là gập ghềnh không đường lùi bước.
Là bắt trắc, là chẳng an.
Chẳng đành dứt bỏ hết tất cả. Từ bỏ giấc mơ. Nhưng chẳng tự tin để bước tiếp.
Từ bé vẫn hay ước mơ sau này lớn lên làm được việc lớn, thành ông này bà kia, đầu to óc đầy tri thức, túi đầy đô la, đi du lịch vòng quanh thế giới, có một thư viện nhỏ riêng trong một căn nhà có vườn cây và nằm gần biển. Về sống chăm lo gia đình, phụng dưỡng cha mẹ sau khi đã điều hành một tập đoàn phát triển lớn mạnh, hoặc chí ít cũng nghiên cứu ra phương thức phòng chống AIDS hữu hiệu, hoặc viết được một cuốn sách hay về bất kì điều gì...
CÒN BÂY GIỜ,
tự mình lạc bước trong chính con đường mình đã chọn.
Dần dừ trước những ngã rẻ chẳng biết lối nào sẽ dẫn mình đến cái đích ấy...
Và rằng sợ nhất là không còn biết mình muốn gì nữa rồi...
Phải chăng hạnh phúc khó tìm đến thế? Để rồi mỗi khi kịp nhận ra điều ấy xung quanh mình, nó lại le lói lên thứ ánh sáng ủy mị, chỉ trực vụt tắt trước mắt mình, để lại mình ngỡ ngàng vì bản thân còn chưa kịp thích nghi với cái ấm.
Tất cả những điều mình đã cố gắng trong suốt thời gian qua? Cho dù là vì điều gì, vì bản thân mình, hay vì một ai đó quan trọng, có còn đáng giá những mệt mỏi, nhưng buồn tủi đắng cay, nhưng ước mơ bị trì hoãn, những đớn đau cô đơn riêng mình một nỗi...những đêm không ngủ. Có còn được thấy con tim vui mỗi khi được nghe thấy một câu nói quen thuộc...CÓ CÒN THẤY HẠNH PHÚC VÌ MÌNH ĐANG SỐNG CHO NGÀY HÔM NAY?
Chẳng biết rồi cuộc sống sẽ đẩy trôi mình về đâu? Hiện tại thì mình đang mất dấu. Cứ ngỡ đã tìm ra điểm tựa là chốn yên bình, cho thân thanh thản, cho tâm tĩnh lặng nếu chẳng may bất trắc ngập đầu, chẳng may mọi điều không theo ý muốn.
Nhưng rồi bất chợt nhận ra, chốn về chẳng đã an nhiên. Mọi điều đã thay đổi khiến bản thân mình chòng chành trên chính con thuyền mình đang mong có người giúp mình cầm lái.
Nhưng bản thân mình cũng tự trách cái ích kỷ của bản thân thôi. Điều mình đang làm, đang cố gắng hết mình để đạt được, không phải vì mình, và chắc là vì thế nên cái thú tính trong tư duy bắt ép mình phải học cách ích kỷ hơn. Mình không thể bắt ai đó sống vì mình được, vì mỗi người đều có cuộc sống riêng, có suy nghĩ riêng và bổn phận riêng.
Không thể cứ mãi như đứa trẻ giữ khư khư quả bóng bay màu sắc, không để nó bay lên bầu trời, mà lại giam nó trong không gian bốn bức tường tối, để nó làm niềm vui nho nhỏ cho mình được. Bóng bay thì phải bay, và nếu mình cứ giữ nó như thế, rồi sớm hay muộn nó sẽ xẹp.
Lúc ấy, cả hai đều sẽ buồn.
Mình vẫn cô đơn, kể cả khi có ai đó bên cạnh. Mình bị thần kinh từ chính cái thói quen điên rồ ấy. Tự tạo cho mình sự cô đơn từ bản năng nhất, từ suy nghĩ nhỏ nhặt nhất.
Thầy buồn vì mình ngỡ tưởng có thể vì ai mà thay đổi cả giấc mơ...nhưng không có chiều ngược lại.
Tất cả chỉ vì hai từ, 8 chữ cái, thổ tả và khốn nạn: hạnh phúc
Ấy thế mà cái thân cứ làm tội cái đời.
Thôi thì viết ra rồi mong là mình sẽ có thể đặt lưng xuống mà chợp mắt được chút đỉnh.
Ngày mai là mùng 3 Tết, cũng là ngày kỉ niệm 4 tháng đấy!
3:00 AmM